TRANH THỦY MẶC

Hội họa dùng màu nước đã có tại Trung Hoa cách đây hơn 2000 năm. Các họa sĩ đã sử dụng chất liệu tuyệt hảo của màu sắc với các đặc điểm tươi tắn, dễ dùng và sống động để diễn đạt triết lý của họ về cuộc sống.Cùng với cây bút làm bằng lông thú, họ đã tạo được những góc cạnh đầy ấn tượng về phong cảnh có cây cối sung mãn và động vật đa dạng. Tất cả đã tạo nên được những nét hài hòa trong thiên nhiên và sự hòa điệu của thế giới tự nhiên với con người.
Muốn hội nhập vào thế giới tranh thủy mặc, chúng ta cần phải gạt sang một bên các khái niệm về nghệ thuật của phương Tây. Lý thuyết tranh thủy mặc gắn liền với một nền triết học mà trong đó người ta tư duy về sự đồng nhất của sự vật. Tính cá thể nội tại được thể hiện bàng bạc trong tính đại đồng của sự vật.
Người xưa thường nói: Văn là người, nhưng có lẽ Họa cũng là người, xem tranh để biết người. Hội họa thủy mặc không nhằm trình bày – bởi chủ đề của bức họa là phần thực tế sâu thẳm nằm trong đề tài, nghĩa là cái hồn sống động nằm sâu sau cái nhìn bên ngoài hiển hiện.
Tranh thủy mặc có ba đề tài chủ yếu: sơn thủy, hoa điểu và nhân vật . Thông thường tranh thủy mặc truyền thống có hai cách cấu trúc không gian tạo hình là “Thấu thị tẩu mã” và “Thấu thị phi điểu”.

“Thấu thị phi điểu” là lối cấu trúc không gian như nhìn từ trên lưng một con vật đang bay nhìn xuống. Vì thế hình ảnh trong tranh từ gần đến xa đều bằng nhau và như chồng lên nhau theo hàng dọc hoặc sắp xếp thành nhiều tầng nhiều lớp. Tiêu biểu cho lối cấu trúc này là thể loại tranh đứngmiêu tả sự hùng vĩ của thiên nhiên.
Để có thể diễn đạt được hai cách cấu trúc không gian tạo hình này, đòi hỏi người họa sĩ tranh Thủy mặc phải phát huy trí tưởng tượng của mình để tạo nên những bức tranh rung động người xem.